Review Doom: The Dark Ages: Khi Slayer Tập Parry Thay Vì Nhảy Múa

Sau khi Doom Eternal đưa lối chơi mang tính biểu tượng của series đi theo một hướng hoàn toàn khác biệt, Doom: The Dark Ages lại có vẻ như đang lùi lại một bước và rẽ sang hướng khác. Tựa game mới này tiết chế bớt một số yếu tố có phần “quá đà” của phiên bản tiền nhiệm, đồng thời giới thiệu những yếu tố gameplay mới thiên về khả năng phản xạ và phản ứng nhanh từ người chơi. Việc thay đổi này có hiệu quả hay không sẽ tùy thuộc vào cảm nhận mỗi game thủ, vì sự dịch chuyển này có thể khiến Doom: The Dark Ages gây tranh cãi không kém gì Doom Eternal.
Doom: The Dark Ages đưa series trở về quá khứ hay tiến tới tương lai, thật khó nói. Mặc dù cái tên gợi ý một bối cảnh thời cổ đại, game thực chất lại diễn ra trong một thế giới “techno-medieval” (kết hợp công nghệ và trung cổ), gợi nhớ đến loạt phim Chronicles of Riddick. Game có một cốt truyện, nhưng nó khá “vứt đi”. Doom Slayer là một vũ khí mạnh mẽ chống lại lực lượng Địa Ngục đang xâm lăng, nhưng có một âm mưu bí mật gì đó… vân vân và mây mây. Đây là game Doom, bạn không cần lý do để xả súng xuyên qua đám quân đoàn quỷ. May mắn thay, bạn có thể dễ dàng bỏ qua tất cả các đoạn cắt cảnh và lao thẳng vào phần hấp dẫn nhất.
Điều này không có nghĩa là nội dung cốt truyện trong Doom: The Dark Ages được sản xuất hoặc diễn xuất tệ, hoàn toàn ngược lại. Chỉ là, đó không phải là thứ khiến bạn khởi động một tựa game Doom.
Điểm Khác Biệt Lớn Nhất Giữa Doom: The Dark Ages và Eternal
Doom Slayer chiến đấu với quỷ dữ trong Doom The Dark Ages
Có hai điểm khác biệt chính giữa Doom: The Dark Ages và Doom Eternal. Điểm đầu tiên ít rõ ràng hơn, liên quan đến thiết kế màn chơi. Những màn “puzzle nhảy nhót” bị chỉ trích nhiều trong Doom Eternal đã biến mất hoàn toàn trong Doom: The Dark Ages.
Mặc dù vẫn có những câu đố liên quan đến di chuyển, nhưng giờ đây có những điểm “hotspot” cho phép người chơi ném lá chắn của mình để đu dây móc (grapple) đến các vị trí cao hơn. Điều này đưa người chơi đến những địa điểm rất cụ thể, với ít không gian để tùy ý di chuyển. Điều này đồng nghĩa với việc không còn những màn nhảy từ thang này sang thang khác qua những vực sâu chết chóc, một kiểu gameplay đáng lẽ không bao giờ thuộc về dòng game Doom.
Thay đổi lớn hơn nằm ở hệ thống chiến đấu. Nếu Doom Eternal tập trung vào khả năng bay nhảy linh hoạt và sử dụng toàn bộ kho vũ khí, thì Doom: The Dark Ages lại xoay quanh các cơ chế parry, tấn công cận chiến và việc tinh chỉnh, tập trung vào những loại vũ khí bạn muốn sử dụng.
Những người không thích những thay đổi mà Doom Eternal mang lại cho công thức Doom truyền thống sẽ tìm thấy nhiều điều yêu thích trong Doom: The Dark Ages, miễn là họ sẵn sàng làm quen với việc sử dụng lá chắn.
Khía cạnh gây tranh cãi nhất của Doom Eternal là việc game thường xuyên buộc người chơi phải sử dụng mọi thứ mình có, kết hợp với hệ thống cooldown kiểu MMO cần theo dõi. Game thường xuyên khiến người chơi thiếu đạn, buộc họ phải luân chuyển qua từng loại vũ khí để sống sót.
Doom: The Dark Ages loại bỏ hoàn toàn khía cạnh này. Các đòn tấn công cận chiến (melee) sẽ cung cấp đạn cho vũ khí của bạn, miễn là bạn liên tục thực hiện chúng. Nhờ đó, bạn có thể gắn bó với chỉ một hoặc hai loại vũ khí trong suốt game, ít nhất là ở các độ khó thông thường.
Lá Chắn, Parry và Phản Công – Cơ Chế Gameplay Mới
Demon bị ảnh hưởng bởi lá chắn gai của Doom Slayer trong Doom The Dark Ages
Doom: The Dark Ages nhanh chóng cung cấp cho người chơi một chiếc lá chắn có gai, có thể ném vào kẻ địch như Captain America. Điều này có nghĩa là người chơi luôn có một vũ khí tầm xa sẵn có, mặc dù việc ném nó sẽ tạm thời tước đi cơ chế chặn (blocking) và parry (đỡ đòn phản công) rất cần thiết.
Trong Doom: The Dark Ages, giữ nút vai trái (trên controller) sẽ nâng lá chắn lên. Lá chắn này có thể dùng để chặn đòn tấn công và tránh sát thương, mặc dù bạn chỉ có một lượng “thanh năng lượng lá chắn” nhất định trước khi nó cần hồi phục. Quan trọng hơn, lá chắn có thể dùng để parry những đòn tấn công nhất định, hất ngược chúng lại kẻ địch, đôi khi đây là cách duy nhất để phá vỡ hàng phòng thủ của chúng.
Vừa chơi Clair Obscur 33 xong, tôi đặc biệt thích thú khi áp dụng cơ chế parry vào Doom: The Dark Ages. Nó thêm một làn gió mới rất cần thiết cho hệ thống chiến đấu, trong khi vẫn giữ được cảm giác đặc trưng của Doom và kết nối chặt chẽ với chủ đề trung cổ của game.
Những người gặp khó khăn với cơ chế parry có thể điều chỉnh nó trong menu, làm cho việc thực hiện dễ dàng hơn. Ngay cả ở độ khó thường, các đòn tấn công có thể parry sẽ di chuyển về phía người chơi, giúp họ dễ dàng vào vị trí hơn. Điều này có nghĩa là bạn sẽ không cần độ chính xác “chuẩn FromSoftware” để vượt qua trò chơi (ám chỉ game như Sekiro).
Một điều đáng nói là các đòn tấn công có thể parry được đánh dấu bằng màu xanh lá cây neon cực sáng. Những người ghét kiểu “sơn vàng cho những thứ có thể tương tác” trong các game khác có thể thấy điều này gây phân tâm. Cá nhân tôi lại khá hài lòng sau khi trải qua những giờ phút “khổ sở” với Sekiro: Shadows Die Twice. Tuy nhiên, nó lại không hòa hợp lắm với tông màu tối và u ám của thế giới Doom: The Dark Ages.
Đồ Họa và Thiết Kế Màn Chơi – Vực Sâu Màu Tối
Môi trường địa ngục u ám trong Doom The Dark Ages với tông màu tối chủ đạo
Một lời phàn nàn về Doom Eternal là game quá nhiều màu sắc đối với một tựa Doom. Doom: The Dark Ages đã “sửa sai” quá đà ở điểm này, khi nhiều màn chơi quá nhiều màu nâu, xám và chàm một cách không cần thiết. Chúng chắc chắn phù hợp với chủ đề, nhưng không phải lúc nào cũng dễ chịu khi nhìn vào.
Điều này khá đáng tiếc, vì bản thân các màn chơi trông rất ấn tượng, với nhiều hình ảnh kiến trúc Gothic hòa quyện cùng yếu tố siêu nhiên. Chỉ là mọi thứ quá tối và màu sắc quá nhạt nhòa. Dường như chỉ có Doom 2016 mới đạt được sự cân bằng đúng đắn giữa màu sắc và không khí u ám; trong trường hợp này, game đi quá xa về phía sau.
Mặt khác, thiết kế kẻ thù lại rất xuất sắc, đưa các quái vật Doom cổ điển vào bối cảnh cũ hơn. Chỉ là, chúng cũng chịu ảnh hưởng của bảng màu nhạt nhòa, tất cả chỉ được chiếu sáng bởi màu xanh lá cây và đỏ neon chói lóa từ các đòn tấn công của chúng.
Các tín đồ đứng quanh vòng tròn triệu hồi quỷ trong thế giới Doom The Dark Ages
Không phải lúc nào cũng chỉ chạy và bắn xuyên qua những mảnh địa ngục u ám, Doom: The Dark Ages giới thiệu hai loại màn chơi mới liên quan đến phương tiện. Đầu tiên là Titan, một bộ giáp mech khổng lồ sừng sững trên các thành phố, và thứ hai là Dragon, một thú cưỡi bay có gắn súng trên lưng.
Các màn chơi Titan không thực sự làm được điều gì thú vị với ý tưởng này – chúng chủ yếu là những trận đấu chậm chạp, tập trung vào cận chiến, nơi bạn đấm vào mặt những con quái vật khổng lồ và sử dụng cơ chế parry thông thường để thực hiện các đòn phản công.
Các màn chơi Dragon thú vị hơn, gần giống như sự hồi sinh của Panzer Dragoon. Chỉ tiếc là chiến đấu, một lần nữa, lại dựa vào cơ chế parry; nhưng với Dragon, người chơi phải né tránh đòn tấn công để nhận các power-up. Có một số trận chiến chống lại kẻ thù di chuyển, nhưng chúng thường chỉ là những cuộc truy đuổi chống lại những kẻ địch nhỏ bé không có khả năng đánh trả.
Doom Slayer trên lưng rồng chiến đấu trên không trong màn chơi của Doom The Dark Ages
Ít nhất thì Doom Slayer cũng được phép xuống rồng trong các màn chơi này, mở ra nhiều cơ hội khám phá hơn và mang lại cảm giác về quy mô chưa từng có cho các màn chơi.
Cả hai loại màn chơi phương tiện sẽ thú vị hơn nếu chúng chỉ được sử dụng một lần cho những phân cảnh hoành tráng, nhưng việc chúng xuất hiện nhiều lần trong game đã làm giảm đi hiệu quả.
Nhưng một phân cảnh hoành tráng trong Doom là gì nếu không đi kèm với một bản nhạc nền đỉnh cao? Nhạc nền của Doom: The Dark Ages thì… ổn, thậm chí là tạm được. Sự vắng bóng của Mick Gordon thực sự là một điểm đáng tiếc ở đây, khi bản nhạc heavy metal trầm lắng rồi trở nên mạnh mẽ hơn theo diễn biến hành động, cảm giác giống như thứ gì đó phù hợp với các game Quake cũ hơn là một tựa Doom.
Cần lưu ý nhanh rằng Doom: The Dark Ages thiếu bất kỳ chế độ multiplayer nào. Đây không phải là một mất mát lớn, vì chúng ta đang sống trong thời đại mà các game bắn súng multiplayer miễn phí có thể tìm thấy trên mọi nền tảng. Hơn nữa, cơ chế parry cũng sẽ trở nên mất kiểm soát nếu mọi người đều có thể sử dụng nó, biến Doom thành một trò chơi “Tennis”.
Vũ Điệu Diệt Quỷ – Combat Cốt Lõi
Cuối cùng, một tựa game Doom sẽ thành công hay thất bại nằm ở hệ thống chiến đấu của nó. Đây không phải là một game LucasArts hay Telltale cũ: tôi là Doom Slayer, và tôi ở đây để bắn vào mặt lũ quỷ.
May mắn thay, “vòng lặp chiến đấu” (combat loop) của Doom: The Dark Ages rất xuất sắc, và chỉ càng hay hơn khi bạn tiến sâu hơn vào game. Điều này được hỗ trợ bởi bộ sưu tập vũ khí tuyệt vời, mỗi loại mang lại cảm giác rất khác biệt, cùng với vô số tùy chọn nâng cấp cho súng, lá chắn và vũ khí cận chiến, cho phép người chơi thử nghiệm chúng.
Vấn đề là: tất cả chúng đều tốt. Hầu hết là vậy. Có một vài loại vũ khí mang lại cảm giác kém thỏa mãn hơn, như Accelerator (tương đương Plasma Rifle), và một cây chùy nặng chỉ có một cú đánh mạnh trước khi bạn cần tìm thêm đạn.
Phần còn lại của kho vũ khí trông và mang lại cảm giác tuyệt vời, nhờ cách lá chắn được lồng ghép rất tốt vào lối chơi. Chiến đấu trong Doom: The Dark Ages mang lại cảm giác ít phức tạp hơn so với Doom Eternal, khi nó là sự cân bằng giữa lá chắn, vũ khí cận chiến và khẩu súng yêu thích của người chơi. Chơi Doom Slayer trong game này cảm giác như đang điều khiển một chiếc xe tăng, và điều đó có thể cực kỳ thỏa mãn khi bạn lao thẳng vào một bầy kẻ thù.
Cảnh chiến đấu của Doom Slayer đối đầu với các tín đồ bắn năng lượng trong Doom The Dark Ages
Có một vài trận đấu boss được phân bố ở nửa sau của game (và vâng, chúng phụ thuộc rất nhiều vào việc thành thạo parry). Phần lớn thời gian, bạn sẽ chiến đấu với các đơn vị Elite Leader, những kẻ có nhiều “chiêu trò” khác nhau khiến chúng khó nhằn hơn, chẳng hạn như tăng cường sức mạnh cho những con quái vật khác trong khu vực. Chúng mang lại một sự thay đổi thú vị, nhưng không làm thay đổi đáng kể chiến thuật thông thường là “bắn hạ mọi thứ”, vì dù sao thì bạn cũng sẽ làm vậy.
Giữa các trận chiến, cũng có những bí mật để tìm: các vật phẩm sưu tầm, vật liệu nâng cấp, vàng, v.v. Việc tìm kiếm chúng khá dễ dàng, xem xét hầu hết đều được đánh dấu trên bản đồ hoặc có thể tìm thấy chỉ bằng cách tìm kiếm các khu vực chưa khám phá. Thành thật mà nói, ngay cả việc gọi chúng là bí mật cũng chỉ giống như một sự “fan service” gợi nhớ đến các tựa game cũ.
Hệ thống chiến đấu trong Doom: The Dark Ages là tuyệt vời, nhưng “chiếc hộp chứa nó” là thứ làm chậm mọi thứ. Việc khám phá tìm bí mật cảm giác như một công việc “làm cho có” (mặc dù không nhất thiết phải làm để tận hưởng game), trong khi các phân đoạn điều khiển phương tiện có thể khiến người chơi cảm thấy nhàm chán.
Nhưng khi bạn đang “ngập đầu” trong máu quỷ và parry các luồng năng lượng của kẻ thù trước khi lao vào phản công, thì cảm giác “dopamine hit” đặc trưng của Doom lại ùa về. Tựa game này nên được thưởng thức theo từng đợt, đắm mình vào cảnh tàn sát, trước khi lùi lại một bước và trở nên “chai sạn” với sự bạo lực. Cảnh máu me rất tuyệt, nhưng đó là tất cả những gì game có và cần được thưởng thức một cách trọn vẹn.
Kết Luận
Doom: The Dark Ages cải thiện những yếu tố gây tranh cãi hơn của phiên bản tiền nhiệm, với bộ trang bị phòng thủ mang lại một sự thay đổi thú vị cho công thức Doom quen thuộc. Thiết kế màn chơi quá tăm tối và các phân đoạn điều khiển phương tiện khá lặp lại, nhưng những trận chiến thực sự chống lại bầy quỷ vẫn vui như mọi khi, và bạn được cung cấp vô số công cụ và “đồ chơi” tuyệt vời để xả vào chúng.
Bạn nghĩ sao về tựa game này và những thay đổi của nó? Hãy chia sẻ ý kiến của bạn ở phần bình luận bên dưới! Đừng quên theo dõi tintucesport.com để cập nhật những tin tức game mới nhất!